Trở Lại Saint Petersburg, “Trích Lựa chọn nghề nghiệp, điều quan trọng số 1 cuộc đời. TS. Huỳnh Công Tú”


Quy Nhơn tháng mười hai, trời se lạnh. Vừa trở về giảng dạy tại trường Đại học Quy Nhơn, tôi nhận được thông báo: sắp tới sẽ lên đường sang Nga làm nghiên cứu sinh. Tháng mười hai năm 2010, lần này, tôi không còn hồi hộp, lo lắng như lần đầu ra nước ngoài năm 2003 nữa. Tôi chuẩn bị mọi thứ cần thiết cho cuộc sống mới một cách điềm tĩnh và bình thản. Trước ngày lên đường, ba má tổ chức một bữa cơm thân mật, mời bà con thân thuộc đến dự. Trong bầu không khí ấm áp, mọi người chúc tôi nhiều điều tốt đẹp, động viên tôi cố gắng hoàn thành nhiệm vụ và sớm trở về quê hương.

Ngày lên xe ra Hà Nội để chuẩn bị bay sang Nga, ba má trao cho tôi một món quà đặc biệt. Đó là thứ mà từ trước đến giờ tôi chưa từng nhận được, thậm chí chưa từng nghĩ đến. Ba không căn dặn gì nhiều, chỉ bảo tôi đã thừa biết mọi thứ rồi, giờ ông không còn gì để dạy tôi nữa. Ông cúi xuống, bốc một nắm đất trước sân nhà, cho vào một cái lọ nhỏ đã chuẩn bị sẵn. Mẹ cầm lấy lọ đất, trao cho tôi. Ba nắm tay tôi, nói rằng đây là món quà ba má tặng tôi trước khi lên đường. Trong đôi mắt ông lấp lánh những giọt nước mắt. Dù tôi có là ai, bao nhiêu tuổi, thì trong lòng ba, tôi vẫn mãi là đứa con trai bé bỏng, được ông thương yêu vô bờ bến và đặt nhiều kỳ vọng. Tôi đã xa quê bảy năm, giờ lại đi học xa thêm ba năm nữa, nghĩa là thêm những tháng năm cách xa. Món quà của ba má làm tôi thực sự xúc động đến mức không nói nên lời.

Không cần phải kêu gọi, không cần phải dạy bảo, chỉ bằng một hành động như vậy cũng đủ để tôi hiểu điều mà ba má muốn tôi khắc cốt ghi tâm. Món quà đó chứa đựng một thông điệp lớn lao mà ba má muốn nhắn nhủ. Với lọ đất nhỏ trong chiếc vali, tình cảm gia đình nồng ấm và hồn quê hương sẽ song hành cùng tôi trên cuộc hành trình tìm kiếm tri thức ở nước Nga xa xôi. Chính điều ấy đã tiếp thêm cho tôi sức mạnh, giúp tôi vượt qua những khó khăn để hoàn tất những công trình nghiên cứu khoa học và xây dựng sự nghiệp cho đời mình.

Giáo dục có muôn vàn cách, không cần ngôn ngữ cao siêu hay đao to búa lớn mới truyền đạt được thông điệp hay làm cho người khác giác ngộ. Chính những hành động đơn giản nhưng giàu tính nhân văn mới khiến ta không thể không suy nghĩ, để rồi từ đó dẫn đến những quyết định quan trọng. Với tôi, gia đình là nơi tôi sẽ quay về, còn quê hương là nơi tôi sẽ phụng sự. Cho dù những cô gái Nga rất xinh đẹp, tình cảm, người dân Nga hiền hòa chân chất, tấm lòng rộng mở, hay nước Nga với những mùa thu vàng đẹp đến mê hồn thì tôi cũng “không thể ở lại”.

Nhưng với tôi, nước Nga luôn ở trong trái tim như một quê hương thứ hai. Dù ở đâu hay làm gì thì thành phố cổ kính Saint Petersburg, thầy cô giáo, những người bạn Nga vẫn là những hình ảnh không bao giờ có thể xóa nhòa. Đời người cũng giống như một cuốn sách được viết dần qua tháng năm. Cuộc đời tôi có một chương khá dài được viết trên đất Nga. Viết ở vào cái tuổi đương xuân, tuổi đẹp nhất của mỗi con người, cái tuổi mà ta có nhiều khát vọng lớn lao cùng những mộng mơ phi thường và cả những ngây ngô đáng yêu.

Trước ngày lên đường, tôi nhận được một lá thư từ Anya, cô bạn Nga thân thiết cùng lớp. Những dòng chữ của Anya đầy xúc động và mong chờ: “Tôi vẫn nhớ những lần chúng ta dạo bước bên dòng sông Neva, những câu chuyện không bao giờ dứt. Lần này, hy vọng chúng ta sẽ có thêm nhiều kỷ niệm đẹp. Đừng quên rằng ở đây, có những người bạn luôn chờ đón cậu.” Lời nhắn nhủ ấy khiến tôi thêm phần háo hức cho hành trình sắp tới.

Ngày 17 tháng 12 năm 2010, tôi có mặt tại sân bay Nội Bài, chuẩn bị làm thủ tục xuất cảnh. Sân bay bây giờ đã khác nhiều so với năm 2003. Bất ngờ hơn, Lana, cô bạn cấp 3 thân thiết, đến tiễn tôi. Lana và tôi có một tình bạn đặc biệt, giữa chúng tôi có những cảm xúc không dễ gọi tên. Cô ấy mỉm cười, đôi mắt ánh lên nét buồn: “Hãy giữ gìn sức khỏe và học tập tốt nhé. Mọi người ở đây sẽ luôn ủng hộ và chờ đón ngày anh trở về.” Chúng tôi ôm nhau, cái ôm vội vã nhưng đầy luyến tiếc. Sự ấm áp từ vòng tay Lana khiến tôi thêm quyết tâm, hiểu rõ hơn trách nhiệm của mình với gia đình và quê hương.

Thời gian trôi qua chậm chạp trong phòng chờ sân bay. Chuyến bay của tôi dự kiến cất cánh lúc 2 giờ sáng. Lan quyết định ở lại tiễn tôi. Chúng tôi ngồi bên nhau, nói về những kỷ niệm, những dự định trong tương lai. Ánh đèn mờ ảo của sân bay chiếu lên khuôn mặt cô, làm lộ rõ nét buồn bã pha lẫn sự kiên cường. Lúc này, không gian xung quanh dường như chỉ còn lại hai chúng tôi. Lana nhẹ nhàng tựa đầu vào vai tôi, đôi mắt khép hờ. Cảm giác ấm áp và yên bình lan tỏa, tôi thầm cảm ơn sự hiện diện của cô trong giây phút này.

“Anh sẽ quay lại, đúng không?” Lana thì thầm, giọng cô đầy lo lắng.

“Ừ, anh hứa. Anh sẽ trở lại.” Tôi đáp, lòng ngập tràn quyết tâm.

Chúng tôi ngồi lặng lẽ, ngắm nhìn những chuyến bay cất cánh rồi hạ cánh. Lana cầm tay tôi, những ngón tay của cô lạnh lẽo nhưng vẫn truyền cho tôi một sức mạnh vô hình.

“Anh nhớ viết thư về cho em nhé. Em sẽ đợi thư anh mỗi tuần,” cô nói, ánh mắt cô chứa đựng niềm tin và hi vọng.

“Tất nhiên rồi, anh hứa,” tôi nói, lòng đầy quả quyết.

Chúng tôi ngồi cạnh nhau, cảm nhận sự yên bình và tình cảm lặng lẽ nhưng sâu sắc. Tôi biết, trong lòng mình, Lana là một phần quan trọng không thể thiếu.

Cuối cùng, thông báo lên máy bay vang lên. Lana nhìn tôi, đôi mắt rớm lệ. “Anh đi bình an nhé,” cô nói, giọng nghẹn ngào.

“Em giữ gìn sức khỏe, chờ anh về,” tôi đáp, ôm cô thật chặt lần cuối.

Máy bay cất cánh, tôi ngắm nhìn mọi thứ từ trên cao qua ô cửa sổ. Mọi thứ dưới mặt đất dần nhỏ lại rồi biến mất khỏi tầm mắt. Tôi nhớ đến hình ảnh ba má trao nắm đất quê hương. Xúc động vẫn còn nguyên trong lòng tôi. Những cảm xúc khó tả len lỏi trong tâm trí, tôi miên man rồi ngủ thiếp đi, ôm trọn những giấc mơ về ngày trở lại quê nhà.


Возвращение в Санкт-Петербург


В декабре в Куиньоне стоит прохлада. Я только вернулся преподавать в Университет Куиньоня, как получил уведомление о предстоящей поездке в Россию для аспирантуры. В декабре 2010 года я не чувствовал той тревоги и волнения, которые сопровождали меня в первый раз, когда я уезжал за границу в 2003 году. Я спокойно и размеренно готовился к новой жизни. Накануне отъезда родители устроили тёплый семейный ужин, пригласив родственников. В этой уютной атмосфере все желали мне удачи, поддерживали и подбадривали, чтобы я справился с задачей и вернулся домой.

В день отъезда в Ханой, чтобы оттуда лететь в Россию, родители вручили мне особый подарок. Это был подарок, которого я никогда раньше не получал и даже не думал о нем. Отец не давал никаких наставлений, он сказал, что я уже всё знаю, и ему больше нечему меня учить. Он наклонился, взял горсть земли с нашего двора и положил её в маленькую подготовленную баночку. Мама взяла эту баночку и передала мне. Отец взял меня за руку и сказал, что это подарок от родителей перед моим отъездом. В его глазах блестели слёзы. Независимо от того, кем я стану и сколько мне будет лет, для отца я всегда останусь его маленьким сыном, которого он безгранично любит и возлагает на него большие надежды. Я уже семь лет не был дома, а теперь мне предстоит учёба за границей ещё на три года, что означает ещё больше времени вдали от дома. Подарок родителей глубоко тронул меня, до такой степени, что я не мог найти слов.

Не нужно было слов, не нужно было наставлений, одним действием родители показали мне то, что они хотят, чтобы я запомнил на всю жизнь. Этот подарок содержал огромное послание, которое они хотели передать мне. С маленькой баночкой земли в моем чемодане, теплые семейные чувства и дух родной земли будут сопровождать меня в путешествии за знаниями в далекую Россию. Именно это придало мне силы преодолеть трудности, завершить научные исследования и построить свою карьеру.

Образование можно получать разными способами, не обязательно использовать высокопарные слова и большие фразы, чтобы передать послание или привести к прозрению. Именно простые, но наполненные человечностью действия заставляют нас задуматься, что приводит к важным решениям. Для меня семья — это место, куда я всегда вернусь, а родина — это место, которому я буду служить. Несмотря на то, что русские девушки очень красивые и добрые, люди в России простые и дружелюбные, а осень в России восхитительна, я не могу остаться там навсегда.

Но Россия всегда будет в моем сердце как вторая родина. Где бы я ни был и что бы ни делал, старинный город Санкт-Петербург, учителя и друзья всегда будут неотъемлемой частью моих воспоминаний. Жизнь похожа на книгу, которая пишется годами. Моя жизнь имеет главу, написанную на российской земле. Она написана в возрасте расцвета, самом прекрасном возрасте, когда у человека много великих стремлений, мечтаний и милых ошибок.

Накануне отъезда я получил письмо от Ани, моей русской подруги, с которой я познакомился во время предыдущей учебы. В её строках было много эмоций и ожидания: “Я всё ещё помню наши прогулки вдоль реки Нева и бесконечные разговоры. Надеюсь, что в этот раз у нас будет ещё больше прекрасных воспоминаний. Не забывай, что здесь тебя всегда ждут друзья.” Эти слова заставили меня с нетерпением ждать предстоящего путешествия.

17 декабря 2010 года я приехал в аэропорт Нойбай, готовясь к вылету. Аэропорт теперь сильно изменился с 2003 года. К моему удивлению, Лан, моя близкая коллега, приехала проводить меня. У нас с Лан особая дружба, между нами есть чувства, которые трудно назвать. Она улыбнулась, её глаза сияли грустью: “Береги себя и хорошо учись. Все здесь будут поддерживать тебя и ждать твоего возвращения.” Мы обнялись, это был поспешный, но полный тепла объятие. Тепло её объятий придало мне решимости и напомнило об ответственности перед семьёй и родиной.

Время в зале ожидания тянулось медленно. Мой рейс должен был вылететь в 2 часа ночи. Лан решила остаться до моего отъезда. Мы сидели рядом, говорили о воспоминаниях и планах на будущее. Тусклый свет аэропорта падал на её лицо, подчеркивая грусть, смешанную с решимостью. В этот момент казалось, что вокруг только мы двое. Лан тихо положила голову мне на плечо, её глаза были полузакрыты. Тепло и покой распространялись вокруг нас, я был благодарен за её присутствие в этот момент.

“Ты вернёшься, правда?” — прошептала Лан, её голос был полон тревоги.

“Да, я обещаю. Я вернусь.” — ответил я, наполненный решимостью.

Мы сидели в тишине, наблюдая за взлетами и посадками самолётов. Лан держала меня за руку, её пальцы были холодными, но всё равно передавали мне невидимую силу.

“Пиши мне письма, хорошо? Я буду ждать их каждую неделю,” — сказала она, её глаза сияли надеждой и верой.

“Конечно, я обещаю,” — сказал я, сердце было переполнено решимостью.

Мы сидели рядом, чувствуя спокойствие и глубокую привязанность. Я знал, что Лан — важная часть моей жизни.

Наконец, прозвучало объявление о посадке на рейс. Лан посмотрела на меня, её глаза были полны слёз. “Береги себя,” — сказала она, её голос дрожал.

“Ты тоже. Жди меня,” — ответил я, крепко обняв её в последний раз.

Самолёт взлетел, и я смотрел на всё сверху через окно. Всё на земле становилось всё меньше и постепенно исчезало из виду. Я вспомнил, как родители вручили мне горсть родной земли. Волнение всё ещё жило во мне. Чувства переполняли меня, я погрузился в сон, полный мечтаний о возвращении домой.